Chương 14-2
Cuộc đua thuyền rồng lúc này bắt đầu.
Tiếng chiêng trống vang vọng trên mặt sông, Kỷ Dao ẩn ẩn nghe thấy tiếng hoan hô của bách tính, nhưng không ở trên lầu cao, nàng cũng không thấy được bao nhiêu, chỉ đứng ở trong đình, xa xa liếc nhìn một chút. May mà kiếp trước có thấy vài lần, nên cũng không cảm thấy mất mác.
không bao lâu sau, Dương Thiệu xuống lầu gác.
“đi thôi.” hắn nói.
Kỷ Dao còn chưa muốn rời đi: “Ta sợ lát nữa tỷ tỷ lại gặp chuyện không may.”
“Bổn Hầu đã cho người giám sát rồi.”
“Hầu gia có thể đảm bảo tỷ tỷ được an toàn?”
“Ừ, đảm bảo một sợi tóc của tỷ tỷ ngươi cũng không bị thiếu.” không phải là có Tạ Minh Kha hay sao?
Ngữ khí chắc chắn, xem ra hắn rất thích tỷ tỷ, luôn luôn bảo hộ tỷ ấy, Kỷ Dao hiểu rõ năng lực của Dương Thiệu, trong lòng nghĩ vậy chắc là không có chuyện gì đâu, liền rời khỏi cùng hắn.
một hồi như vậy, cũng giày vò mất nhiều sức lực, buổi sáng Kỷ Dao cũng chỉ ăn một chiếc bánh ú, dự định vừa xem đua thuyền vừa đi ăn ở ven sông, mẫu thân cũng mang rất nhiều đồ ăn, nàng đi tới chỗ đậu xe ngựa, bụng đột nhiên vang lên tiếng kêu òng ọc.
Dương Thiệu liếc nhìn nàng một cái.
Kỷ Dao mặt hơi đỏ lên.
“Đói rồi?”
“Vâng,” Kỷ Dao vào trong xe ngựa, “ta thay y phục xong liền trở về.”
Dương Thiệu nói với Trần Tố: “đi kiếm chút đồ ăn về đây.”
“không cần.” Kỷ Dao vội nói.
“Cho ngươi ăn thì ngươi ăn, không nhiều lời,” Dương Thiệu nhướng mày, “vào trong thay y phục đi.”
Đợi Kỷ Dao thay xong, Trần Tố cũng mang đồ ăn tới.
Mùi thơm nức mũi.
Kỷ Dao ngồi trong xe nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng đói hơn.
nói thực lòng, tay nghề của đầu bếp Kỷ phủ đúng là không ra gì, cũng không biết phụ thân mời từ đâu đến nữa, so với đầu bếp trước đây trong Hầu phủ đúng là cách biệt một trời một vực, mấy đĩa đồ ăn này, nhìn thôi cũng biết là mỹ vị cực ngon rồi. hiện nay Kỷ Dao cũng không có gì phải dè chừng Dương Thiệu cả, dù sao cũng không chiếm được chỗ tốt gì từ nàng, không ăn quá lãng phí.
“Vậy ta không khách sáo nữa.”
Nàng cười tít mắt hạ thủ với đồ ăn.
Dưới ánh mặt trời, con ngươi của tiểu cô nương cực nhạt, giống như khối ngọc màu vàng óng ánh.
Khi ăn rất hưởng thụ, nụ cười của nàng làm hắn lại nghĩ tới Kỷ Dao của kiếp trước.
Còn nàng của hiện tại, mặc dù là nàng, nhưng cũng không phải là nàng.
hắn nói cái gì trừng phạt, cuối cùng cũng không vượt qua cái chết của nàng. Nàng vừa mất, nỗi hận gì cũng tiêu tan rồi, còn lại chỉ có hoài niệm, nhưng nếu nàng còn tại thế, hắn lại không chịu được sự phản bội của nàng.
Kỷ Dao của hiện tại có lẽ là tốt nhất, trắng tinh khôi như tuyết đầu mùa.
hắn ngồi xuống nhìn Kỷ Dao ăn.
Phát hiện ra Trần Tố vậy mà lại mang món gà ướp rượu tới, hắn cười có chút ranh mãnh. Trong ấn tượng của hắn, Kỷ Dao tửu lượng kém, uống một chút rượu cũng có thể say, nhưng khi nàng say lại có chút đáng yêu không nói nên lời, cho nên hắn vẫn đút cho nàng ăn, để gia tăng thú vui giường chiếu.
Hôm nay, nàng ăn món này……
Nếu hắn đoán không sai thì Trần Tố mua món này từ Vân Dương Lầu ở bên cạnh, món gà ướp rượu của tửu lầu này đều dùng rượu mạnh để ướp, có sức ngấm không nhỏ đâu.
Quả nhiên, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cảm giác giống như là say rượu.
Nhưng mà không đúng, nàng đâu có uống rượu, chỉ ăn có mấy miếng gà ướp rượu, không đến nỗi chứ?
Ngón tay Kỷ Dao dần dần buông ra, buông tựa trên ghế dựa trong xe.
Dương Thiệu sai Trần Tố dọn thức ăn đi.
Kỷ Dao đã say hoàn toàn rồi, trên gương mặt xuất hiện hai vầng ửng đỏ, giống như giáng chiều phía chân trời.
hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, ôm nàng vào lòng.
Mặc dù khuôn mặt còn có chút non nớt, nhưng khi ôm nàng vào lòng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, có thể là vì đôi mày ngài cong cong sớm đã có đường nét, có thể là vì chiếc mũi quỳnh duyên dáng, hoặc có thể là vì mùi hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn gò má nàng.
Vô cùng mềm mại.
Kỷ Dao mười ba tuổi thật là đáng yêu, nếu như kiếp trước hắn gặp nàng sớm hơn hai năm, cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào? Có thể tránh khỏi kết cục cuối cùng hay không?
Có lẽ cũng không thể tránh khỏi.
Tất cả đều đã được định trước.
Nhưng hắn không tin là không thể thay đổi vận mệnh của mình, còn có vận mệnh của Kỷ Dao.
Dương Thiệu nhẹ nhàng cúi đầu.
Lúc này hắn thật sự không nhịn được muốn hôn nàng.
Hôn một cái là được rồi.
………………………
Lúc Kỷ Dao tỉnh rượu, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ, cuộc đua thuyền rồng đã sớm kết thúc, bên tai cũng không còn nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo nữa, nàng giật thót, vội vàng ngồi dậy.
Nàng vẫn ở trong xe ngựa, kéo mành lên thấy bốn phía bên ngoài có chút mờ tối.
Nam nhân ngồi bên cạnh tựa hồ đang nghỉ ngơi.
“Hầu gia.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
Dương Thiệu mở mắt ra.
“Chúng ta hiện tại đang ở đâu?” Nàng rất lo lắng.
“đang trên đường trở về Kinh Thành.”
Cái gì!
“Phụ thân và nương ta vẫn còn ở sông Bạch.”
“Ta đã phái người đi thông truyền cho họ rồi.”
“Ngài nói như thế nào?”
” nói sự thật, nói rằng bản hầu giúp ngươi đưa ngươi tới đình Thanh Ấm, sau đó ngươi ăn gà ướp rượu, bị say rượu, nên ta đưa ngươi trở về Kỷ gia.”
Lời nói dối hoàn mỹ nhất trên thế giới cũng không thể sánh bằng lời nói thật, Kỷ Dao thầm nghĩ, như vậy cũng được, nếu như mẫu thân hỏi nàng làm sao quen biết Dương Thiệu, liền nói chuyện lần trước ở Tạ phủ, là nhờ có Dương Thiệu giúp đỡ, giải thích như vậy liền trót lọt.
Nàng gật gật đầu.
Đến cửa lớn Kỷ gia, xe ngựa dừng lại.
Nàng nói: “Hôm nay đa tạ sự giúp đỡ của Hầu gia.”
“Ngươi ghi nhớ là được,” tinh mâu (con ngươi sáng như sao) hẹp dài của hắn nhìn nàng, “đừng quên đấy.”
nói đến cuối câu, dường như có thể nghe ra sự ôn nhu trong giọng nói của hắn, Kỷ Dao ngơ ngác, đột nhiên không hiểu tại sao lại nghĩ tới Dương Thiệu của kiếp trước, nhưng người này rốt cục cũng không hoàn toàn là hắn, nàng quay người bước xuống xe ngựa.
Bước đến đình viện, mới phát hiện ra môi nàng có chút khác thường, giơ tay lên sờ, cảm thấy có chút đau.
Lẽ nào là bị muỗi cắn?
Tháng năm, cũng là thời điểm có muỗi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Có một con muỗi hầu gia.
Kỷ Dao: Là loài muỗi mới sao?
Dương Thiệu:…………
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License