Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 14

5:58 chiều – 01/10/2024
Đang vào thời gian tan học, ở cửa trường học người đến xe đi.

Cố Cẩm một mạch đi qua, hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú.

Nữ sinh ở Đại học Sư Phạm Đế Đô rất nhiều, nữ thần tương đối mà nói cũng không ít.

Mà trong một đám mỹ nữ trang điểm rực rỡ cạnh tranh sắc đẹp, Cố Cẩm để mặt mộc, ở dưới mùa hè nóng bức càng có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, không chút mờ nhạt ở trong đám đông.

Có mấy chàng trai thích săn cái đẹp nóng lòng muốn thử, muốn đi đến gần.

Bọn họ vừa định nhấc chân đến gần, kế hoạch đã chết từ trong trứng nước.

Cô gái đi ra cửa trường học cũng không dừng lại mà trực tiếp rẽ vào hướng khác.

Lúc này, một người đàn ông có chiều cao trung bình trong bộ Vest và giày da bước xuống từ trên một chiếc siêu xe, cung kính đứng ở trước mặt cô gái.

Không biết đã nói gì mà sắc mặt của cô gái kia suy sụp một chút rồi lại nhanh chóng thu hồi, đi theo anh ta đến chỗ siêu xe.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của Mục Minh Thừa.

Hôm nay anh không đeo mắt kính, ánh mắt sắc bén không hề che đậy mà tỏa định ở trên mặt Cố Cẩm.

Ánh mắt kia lạnh lùng và gai góc như băng trùy, giống như người đàn ông ngày hôm qua dịu dàng cưng chiều cô chỉ là một biểu hiện giả dối, khiến Cố Cẩm khiếp sợ. Nhưng từng đọc tiểu thuyết nên cô biết, đây mới là gương mặt thật của Mục Minh Thừa.

Mục Minh Thừa trước mặt người ngoài dịu dàng nho nhã, lễ phép chu toàn, chỉ là lớp ngụy trang xa cách lạnh nhạt của anh.

Cô liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của anh dường như không được tốt, trong lòng hiểu là chuyện thế nào, trong miệng lại kinh ngạc hỏi: “Ngài Mục, sao ngài lại tới đại học Sư Phạm thế? Là lãnh đạo trường học lại mời ngài sao?”

Mục Minh Thừa thản nhiên liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên: “Không phải bảo em ở cửa trường học chờ tôi tới đón em sao? Vừa nãy là muốn đi đâu?”

“Hả?” Cố Cẩm trừng to mắt, giả ngu: “Khi nào thì ngài nói tới đón tôi? Tôi không biết.”

Thấy ông chủ mím môi không nói lời nào, khóe miệng của trợ lý Phương cay đắng, anh không nhịn được liền nhắc nhở: “Vừa nãy ngài ấy có gửi tin nhắn cho cô.”

Cố Cẩm quay đầu nhìn anh ta, chớp mắt: “Vậy thật đúng là quá xấu hổ, tôi đi học chơi điện thoại không còn pin, không thấy được tin nhắn.”

Diễn đi, tiếp tục diễn đi!

Mục Minh Thừa nheo lại mắt phượng nguy hiểm, cảm thấy mình có thể đã có chút xem nhẹ trình độ can đảm và mặt dày của cô gái này.

Cố Cẩm đứng ở bên ngoài, nụ cười đẹp đẽ duyên dáng, mặt không đỏ tâm không loạn, một bộ dáng không thể nào chân thành hơn.

Trên xe dưới xe, hai người đều cười ấm ấp như gió xuân thổi vào mặt, trợ lý Phương lại tự dưng cảm thấy cả người phát rét.

Trong chốc lát, mặt trời lặn xuống, trên mặt đất còn sót lại hơi nóng bốc hơi cả ngày, trên trán Cố Cẩm lại không có tới một chút mồ hôi.

Cửa xe mở ra, một trận khí lạnh ập đến trước mặt. Cô không đợi người ta thúc giục, đã tự giác thu dù ngồi vào trong xe, làm như vô tình, dù vừa lúc để ở vị trí giữa hai người.

Mới vừa ngồi vào chỗ, một cánh tay đã duỗi tới ôm lấy eo Cố Cẩm, dễ như trở bàn tay mà đè lại sự giãy giụa của cô, dịu dàng nói: “Bảo bối, lần này tôi không so đo, không có lần nữa.”

Lại lần nữa ngửi được hơi thở thanh u của người đàn ông, trong lòng Cố Cẩm không sinh ra một chút gợn sóng, cô nghe lời nói ngầm có ý cảnh cáo bên tai, trấn định tự nhiên mà giả bộ như không nghe hiểu.

Cô cũng ỷ vào đấy.

Nhân vật như Mục Minh Thừa, muốn loại người đẹp gì mà không có? Cố tình phải dùng một cái vòng tay trói cô lại ba tháng, mặc kệ nguyên nhân vì sao, Cố Cẩm chắc chắn anh sẽ không dễ dàng trở mặt với cô.

Một khi đã như vậy, cô thỉnh thoảng làm một lần giảm độ hảo cảm nhỏ, cũng không có gì ghê gớm.

Huống hồ, Cố Cẩm không biến sắc mà cọ cơ ngực căng chặt dựa gần ở dưới khuôn mặt, làm giao dịch với loại cực phẩm này, cô cũng không lỗ đâu nhỉ?

“Buổi tối muốn ăn gì?” Trên mặt Mục Minh Thừa mang theo nụ cười như có như không, hỏi.

“Sao cũng được.” “Tôi không kén ăn.”

Mục Minh Thừa cười như không cười mà liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm, xe bỗng dừng ở cửa Ngọc Thanh Các.

Nhìn ba chữ ” Ngọc Thanh Các ” rồng bay phượng múa, hai bên trán Cố Cẩm liền run rẩy.

Bọn họ cũng có thể được cho là lần đầu hẹn hò, đáng tiếc lại lựa chọn một nơi cho cô ấn tượng cũng không đẹp lắm.

Mục Minh Thừa đeo mắt kính xuống xe, có người tinh mắt vội vàng lại đây tiếp đón.

“Anh Mục, anh tới cũng không nói trước một tiếng.”

Hai người tiến vào phòng bao, một thanh niên có khuôn mặt trẻ con liền gõ cửa tiến vào. Nghe giọng điệu kia có lẽ quen với Mục Minh Thừa.

“Vị này chính là?”

Trên khuôn mặt hơi có vẻ non nớt của Phòng Nguyên mang theo ba phần cười, ánh mắt lướt qua trên người Cố Cẩm, lễ phép lại có chút thật cẩn thận.

“Bạn gái tôi, họ Cố.” Ánh sáng trong mắt của Mục Minh Thừa chợt hiện, giới thiệu.

Miệng của Phòng Nguyên lập tức há ra bằng một quả trứng vịt lớn.

Cố Cẩm cũng kinh ngạc mà liếc nhìn anh một cái, quan hệ này của bọn họ…… Dùng xưng hô chính thức như thế có vẻ không tốt lắm nhỉ?

“Thất kính thất kính, thì ra là chị dâu.” Phòng Nguyên nhận lỗi.

Cố Cẩm hơi gật đầu, y như chim nhỏ nép vào người mà bị Mục Minh Thừa ôm vào trong ngực.

Anh lại liếc nhìn Cố Cẩm một lần nữa, dường như có chút quen mắt.

Suy nghĩ lại, đây không phải là cô gái ngày đó đi ra từ phòng của Mục Minh Thừa trên máy giám sát sao?

Sao Mục Minh Thừa lại trộn lẫn một chỗ với cô ta rồi?

Trong lòng anh nghi ngờ nhưng bây giờ càng quan trọng hơn là một chuyện khác.

“Anh Mục, chuyện lần trước đó, ngày đó em không có ở tiệm, phụ trách về an ninh ở chỗ này của bọn em đã không ra sức hoàn thành, em đã đuổi những người đó rồi. Anh đại nhân không chấp tiểu nhân (1), đừng so đo.”

(1) Đại nhân không chấp tiểu nhân: Đại nhân không chấp, tính toán lỗi của tiểu nhân. Dùng để nói với một người khác, có ý nghĩa tự khiêm tốn, xưng đối phương là đại nhân, bản thân là tiểu nhân; Hoặc để nói người ở địa vị cao khoan dung với lỗi của người ở địa vị thấp hơn.

Phòng Nguyên chính là ông chủ giấu mặt của Ngọc Thanh Các, trong nhà có chút quyền thế, ở đế đô có thể nói là có quyền lên tiếng. Anh là con út trong nhà, không cần phải phấn đấu vì gia tộc. Rãnh rỗi không có chuyện gì làm liền mở nhà hàng này, không muốn kiếm tiền, chỉ là chơi đùa.

Không ngờ rằng, vô tâm cắm liễu liễu đâm chồi (2), vậy mà lại hấp dẫn một đám khách hàng.

(2) Nguyên văn cả câu là “hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” (有意栽花花不开,无心插柳柳成荫). Dịch cả câu nghĩa là: “Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cấy liễu liễu thành rừng”. Nghĩa bóng là có ý dốc sức làm một việc gì đó nhưng lại không thành công, nhưng lại không dự tính dự liệu trước lại đạt kết quả bất ngờ ở một việc khác. VD: Có anh chàng để ý theo đuổi một cô gái tìm mọi cách tiếp cận nhưng không hợp duyên mà cuối cùng lại thành thân với cô bạn thân của cô gái đó người mà ban đầu anh ta nhờ giúp tìm cách tiếp cận cô gái, khi đó ta có thể nói câu thành ngữ trên.

Đây cũng là nguyên nhân anh lên giọng chơi xấu hứng thú lừa người ta, lại chưa từng bị đánh.

Thường đi bên bờ sông thì cuối cùng cũng sẽ ướt giày. Bọn thủ hạ vừa sơ suất một chút, đã đắc tội Mục Minh Thừa. Tuy rằng những gói thuốc và phụ nữ đó không phải do bọn họ chuẩn bị, nhưng xảy ra chuyện này ở trong tiệm của bọn họ, khẳng định phải gánh vác trách nhiệm.

Nhớ lại truyền thuyết mà khắp chốn lưu truyền về Mục Minh Thừa, nói dưới chiếc mặt nạ cười an nhàn đó là sự sát phạt quả quyết, tàn nhẫn vô tình. Anh thực sự thấp thỏm mấy ngày, người ta chưa lên tiếng, anh vẫn đang tự hỏi có nên đóng cửa sớm một chút không nhỉ.

Kinh doanh quán ăn cũng phải mấy năm rồi, anh thật sự có chút luyến tiếc, nhưng ai bảo lại đắc tội người không thể trêu vào chứ?

Tuy địa vị của nhà họ Phòng cao, nhưng ở trước mặt ông cụ bên nhà mẹ của Mục Minh Thừa, chỉ có chỗ cúi đầu chắp tay thi lễ.

Chẳng qua bây giờ nhìn lại, mọi chuyện ngược lại còn có cơ hội cứu vãn.

Không phải sao, anh ta bỗng có được một cô gái xinh đẹp.

Quả nhiên, Mục Minh Thừa ôn hòa cười: “Chuyện này không liên quan đến quý nhà hàng. Người dám thi công trên đầu tôi đã bị xử lý.”

Hai chữ ” xử lý ” này được nói rất bình thản, nhưng đáy lòng của Phòng Nguyên lại phát lạnh. Từ xưa phần lớn nhân sĩ thành công đều lễ nghi chu toàn, dáng vẻ cực kỳ dễ nói chuyện, nhưng nếu bạn thật sự coi họ như thân sĩ thì đó là đang tìm đường chết.

Tùy ý nói chuyện khách sáo với nhau hai câu, Phòng Nguyên với ánh mắt thức thời liền che trái tim nhỏ lại lui ra ngoài.

Cố Cẩm nghe xong toàn bộ quá trình, cũng hiểu biết sơ sơ mọi chuyện.

Thì ra cô và Mục Minh Thừa giao thoa, còn có một đoạn nguyên nhân như vậy.

Không đến một lúc, đồ ăn đã được bưng lên.

Ấn tượng của Cố Cẩm đối với nhà hàng này không tốt nhưng đối với món ăn ở nơi đây vẫn rất vừa lòng.

Nhưng mà, sự vừa lòng này chờ đến khi cô nhìn thấy từng cọng rau thơm xanh biếc tươi tốt trên mâm thức ăn thì toàn bộ liền biến thành lửa giận.

“Ngài Mục có ý gì?” Cô hất cằm lên với thức ăn ở trên bàn?

“Mời em ăn cơm.” Mục Minh Thừa cầm đũa tập thể tự mình gắp lá cải xanh dính rau thơm tới trước mặt Cố Cẩm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mặt cô.

Trả thù, trả thù thích đáng chuyện cô có ý đồ trốn đi sau khi tan học.

Cố Cẩm chán ghét mà nhìn chiếc đũa duỗi đến trước mặt cô, vẻ mặt không tốt lắm, đang muốn ném chiếc đũa đi.

Đôi mắt bỗng nhiên ngó thấy cà rốt và cần tây dùng để trang trí cho món ăn, đôi mắt cô xoay chuyển, gắp hai miếng khác nhau lên, nói cười duyên dáng: “Có qua có lại, ngài Mục đừng khách sáo.”

Cô nhìn khuôn mặt cứng đờ của Mục Minh Thừa, khóe miệng hơi cong lên, mau tới làm tổn thương nhau đi!

Không uổng công cô nghiêm túc đọc cuốn tiểu thuyết kia như vậy.

Thức ăn rất nhanh liền được bưng xuống, đổi món mới. Lúc này Cố Cẩm ăn rất vui vẻ, nếu không phải họ hàng của cô chưa đi nên không thể ăn cay, thì lại càng thoải mái hơn.

Mục Minh Thừa nghiền ngẫm mà nhìn cô gái ăn uống thỏa thích ở đối diện, cười ý vị thâm trường.

Có là người thân cận với anh, cũng rất ít người biết anh kén ăn.

Nhưng rõ ràng hôm qua anh chỉ mới tiếp xúc thân mật với cô, lúc trước có khả năng cô trước nay chưa từng nghe qua tên của anh.