Chương 24: 24: Chạy Trốn Không Thành
“Cậu chủ.” – Lệ Na nhỏ giọng gọi Tư Nam từ phía sau.
Cậu đang ngồi trên ghế sofa với một đống giấy tờ và vài tấm ảnh liên quan đến tổ chức Hammerhe và vài thành viên liên quan.
Bất ngờ nghe tiếng Lệ Na gọi, cậu không vội quay đầu lại, chỉ hơi liếc mắt rồi trả lời.
“Đừng gọi tôi là cậu chủ.”
“A…!em xin lỗi, em xin lỗi.” – Lệ Na cúi đầu.
“Được rồi, lần sau cũng đừng có cúi đầu nữa.
Thế gọi tôi có chuyện gì?”
“Em đang thắc mắc, sao dạo này anh không ra ngoài, với cả sao lại phải ăn đồ đặt hàng.”
Tư Nam dừng vội công việc, ngoái đầu nhìn khiến cô có chút giật mình, hai tròng mắt cậu ta có phần hơi thâm tím.
Đã mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng Tư Nam chưa ngừng lại việc nghiên cứu và thăm dò về Hammerhe.
“Em biết chúng ta đang phải lẩn trốn mà.
Việc ông già tôi bị bắt khiến nhiều kẻ xấu muốn truy lùng và giết tôi, cả em cũng vậy.”
Nghe đến liên quan tới mình, Lệ Na có chút thấp thỏm sợ hãi, Tư Nam nhìn ra vội an ủi cô bé.
“Đừng sợ, ở đây rất an toàn, với lại chờ khi bọn chúng bị bắt hết, lúc đó em có thể tự do.”
“Nhưng bọn người xấu đấy đông như vậy, làm sao có thể bắt hết được đây?”
“Em đừng lo, xã hội không dung thứ cho đám tội phạm, rồi có ngày chúng sẽ phải ngồi tù mọt gông thôi.”
/Anh hứa sẽ bảo vệ em an toàn, chắc chắn sẽ khiến từng đứa một máu chảy thành sông.
Nhất là thằng khốn Thành Bắc./
Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, bất chợt ngoài cửa có tiếng chuông kêu.
~Kíng Koong~
Tư Nam đang mải mê nghiên cứu về Hammerhe vội gấp lại đống tài liệu.
Ban nãy cậu có gọi đồ ăn đặt sẵn nên chắc người giao hàng đến.
Nhưng điều lạ thường ở đây là Tư Nam đặt vào lúc 6 giờ mà sao 7 giờ họ mới đến, thường là chỉ mất 15 phút vì cửa hàng đó cách không xa.
Linh tính mách bảo Tư Nam phải cẩn thận, cậu nhón chân tiến tới cánh cửa rồi nhòm qua ống kính cửa.
“Có ai ở đây không? Tôi tới giao đồ ăn.”
“A vâng tôi đây.”
“Mời anh nhận hàng rồi kí tên vào đây.”
Sau khi người giao hàng rời đi, Tư Nam mới nhẹ nhõm, cứ nghĩ là người của Hammerhe phái đến nhưng không phải.
Cũng phải thôi, nơi này kín đáo thế này tìm làm sao được.
Tư Nam xách đống đồ ăn để trên bàn, cậu mang bát đũa dọn dần ra.
Sau khi mọi thứ đã hoàn chỉnh, cậu mới gọi Lệ Na.
“Oa nhìn bắt mắt quá.”
“Ừ, đồ ăn ở đây ngon lắm, tôi có ăn vài lần rồi.”
“Vậy em mời cậu…!à không…!anh ăn.”
Tư Nam chỉ biết lắc đầu cười trước sự ngốc nghếch này, cậu múc bát canh trước rồi mới xới cơm.
Chuẩn bị đưa lên miệng, Tư Nam bất ngờ ngửi thấy mùi vị kì lạ ở trong bát.
Mùi này thật quen thuộc, như thể…
Tư Nam trợn mắt hét lớn: “Dừng lại.”
Lệ Na chuẩn bị gắp thức ăn bỏ vô miệng thì cái bạt tay của Tư Nam hất văng bát cơm trên tay cô ra xa.
“Á, có chuyện gì vậy?”
Thức ăn từ bát rớt xuống sàn, tiếp theo nó tan chảy làm bào mòn đi lớp sàn gỗ.
Quả nhiên, thức ăn này chứa độc.
Chất ăn mòn này một khi vào cơ thể người sẽ khiến họ bị ngộ độc nhanh và chết ngay lập tức.
Lệ Na nhìn mà kinh hồn, hai tay cô ôm lấy miệng đầy vẻ sợ hãi.
Vậy là bọn chúng đã biết nơi này, chúng đang lên kế hoạch, không sớm thì muộn chúng sẽ kéo tới đây.
“Lệ Na, chuẩn bị đồ đạc trốn đi thôi.”
“Vâng…hic.”
…….
Tại trụ sở của Hammerhe…
Tên cấp dưới cởi bỏ bộ trang phục giao hàng vứt vào xó rác, hai tay đẩy cánh cửa lớn bước vào phòng lớn.
Trước mặt là Mạnh Thần đang chăm chú nhìn vào những chiếc tivi chiếu từ máy quay an ninh.
Trên đó đang chiếu cảnh Tư Nam và một cô gái lạ chạy trốn.
“Đại ca, em làm xong việc rồi.”
Không nói không rằng, Mạnh Thần tặng cho tên đàn em một nhát phi tiêu găm trúng vào điểm tâm.
Tên đó chưa kịp hiểu chuyện gì đã mất đi ý thức rồi nằm bất động dưới sàn, máu tràn ra không ngừng.
“Thật đáng thất vọng, đồ vô dụng.”
Sau đó ánh mắt Mạnh Thần lại hướng tiếp vào máy quay khác, Tư Nam đang đi vào một con hẻm, tại đây đã mất dấu cậu ta.
Mạnh Thần nhếch môi.
“Mày tưởng vào đó là khuất camera sao, nhưng thế vẫn chưa thoát được đâu.”
(Trước lúc đó…)
*Cốc cốc cốc…*
Tư Nam gõ cửa phòng của người đàn bà chủ trọ, chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Tư Nam đành đặt chiếc chìa khóa căn hộ xuống thềm rồi cất giọng:
“Cảm ơn vì đã chấp nhận giúp đỡ chúng tôi.”
Rồi cậu cầm một nắm tiền.
“Mong hãy nhận lấy số tiền này coi như quà đền đáp.”
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Tư Nam cũng đành thôi mong chờ rồi nhét số tiền qua khe cửa, sau đó cùng Lệ Na lẳng lặng rời đi.
Một bóng hình xuất hiện từ ô cửa sổ nhìn ra, người bí ẩn này vẫn đứng chăm chăm nhìn Tư Nam rời đi, một khoảng tối đã che lấp đi khuôn mặt người đó, vẫn là sự tĩnh lặng không nói lời nào.
Đi được 1/3 chặng đường, Tư Nam đã thoát khỏi khu phố nhỏ này, cậu đang ở đường lớn.
Thực bây giờ chẳng biết đi về đâu, đành phải trốn lui trốn lủi chứ không được để lộ dấu vết.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” – Lệ Na hỏi có phần th ở dốc.
Giờ phải đi đâu? Trốn đi đâu? Thẻ ngân hàng và toàn bộ tiền đều bị khóa, trên người Tư Nam chỉ có vỏn vẹn vài đồng.
Bỗng từ đằng xa có một chiếc xe đen đang lao tới, Lệ Na bỗng cảm thấy vui mừng liền giơ tay bắt xe.
“Xin cho chúng tôi đi nhờ.”
Chiếc xe đậu ngay bên sát hai người, Tư Nam cảm thấy có gì đó không ổn, ngay khi một thân thể bước xuống xe, Tư Nam liền hô to: “Cẩn thận.”
Cái gã mặc vest trên tay lăm lăm cái gậy baton định vụt xuống Lệ Na, cô giật mình quay đầu đi, chợt nhận ra không có cơn đau nào ập tới, cô mới ngoảnh lại thì Tư Nam ở đằng trước đã dùng tay đỡ lấy.
“Cậu chủ.”
/Thiệt tình, lại cậu chủ rồi./
“Chạy đi, trốn trong rừng ngay.”
Tư Nam đẩy cô ra xa rồi một mình chặn đầu tên khổng lồ trước mặt.
Cậu vung chân đá vào mặt hắn khiến chiếc kính trên mặt vỡ làm đôi.
Hắn nghiến răng dùng lực của mình đấm văng Tư Nam ra xa.
Lệ Na vẫn còn sợ hãi không nhích nổi chân, thấy vậy Tư Nam hét lớn:
“Trốn ngay.”
Lệ Na lúc này mới tập trung nhoài người chạy sâu vào khu rừng, vừa chạy vừa mếu máo.
Nhưng không một ai đuổi theo cô, Tư Nam mới phát hiện ra chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là “mình”.
Trên xe lại thêm 2 kẻ nữa, thân hình đều vạm vỡ ngang nhau.
Tư Nam tặc lưỡi, cậu vẫn chưa hồi phục xong thể lực, nãy tên kia dùng lực mạnh quá làm tay cậu vẫn còn tê.
Tư Nam sức cùng lực kiệt, miệng đã thở hổn hển đứt hơi nhưng vẫn cố trụ vững tại chỗ.
Một tên lao tới giơ gậy lên vụt xuống, Tư Nam né sang bên rồi tẩu thoát, cậu biết lúc này nếu đánh thì chỉ có thiệt, chạy là thượng sách.
Đám mặc vest lên xe, vặn ga rồi đuổi theo cậu đằng sau, chẳng mấy chốc đầu xe sắp chạm đến cơ thể của Tư Nam.
Chúng dập chân ga tăng tốc, Tư Nam bất ngờ tạt sang bên rồi nhảy xuống vách đá dốc, cậu lăn lộn một hồi rồi ngã xuống đất, đất cỏ bám đầy quần áo, vài chỗ bị bung chỉ khiến lớp da bên trong bị trầy xước.
Tư Nam cố dựng cơ thể đầy vết tích dậy, hai tay bám lấy thân cây, cậu nhìn lên phía trên thì không thấy bóng dáng bọn chúng đâu nữa, lần này chắc là thoát rồi.
Chân cậu khập khiễng bước từng bước như trẻ biết đi, ban nãy không may va phải chân vào cục đá bên cạnh nên bị bong gân.
“Chết tiệt, phải nhanh thoát ra khỏi đây.
Mấy tên đó kiểu gì cũng sẽ lùng sục dưới này.”
Nhưng từ đằng xa, một chiếc phi tiêu nhỏ găm trúng vào cổ gáy Tư Nam, cậu nhói một lúc rồi giật chiếc phi tiêu ra.
Lúc này dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, mắt cậu xoay như chong chóng, đầu óc quay cuồng không xác định được phương hướng.
“L-là… thuốc mê.”
*Bịch*
Kẻ ở đằng xa buông súng tỉa xuống, chứng kiến Tư Nam nằm gục xuống mới bắt đầu tiến lại gần, không ai khác chính là Mạnh Thần.
Hắn gạt tàn điếu thuốc xuống tóc Tư Nam rồi dùng chân giẫm lên.
“Cuối cùng cũng bắt được mày, thằng mập.”
…….
Tại biệt thự của Hoàng thị…
Đã 2 tháng trôi qua, Đại Huy cũng đã hồi phục lại vết thương và được xuất viện ngay khi bác sĩ thông báo.
Vừa bước xuống xe, hàng tá người hầu và vệ sĩ dàn hàng sang hai bên, cung kính cúi chào thiếu gia nhà họ Hoàng.
Đại Huy cũng chẳng mấy để tâm, cậu đi qua rồi bước vào trong nhà.
Ngay khi vừa mới bước vào, cậu đã nhận ngay ánh mắt đầy sắc bén chứa đầy sự uy nghiêm của cha mình, ông ta vứt trên bàn một tập hồ sơ.
“Đọc đi, thằng con ngu muội.”
Đại Huy chần chừ một lúc mới bắt đầu tiến tới cầm tập hồ sơ lên.
Lật ngay tờ đầu tiên chính là đơn xin thôi học, tờ thứ hai là đơn xin nhập học…
“Ba à, sao lại là ngôi trường này.”
“Con sẽ nhập học tại ngôi trường này một thời gian để tránh mấy bọn nhà báo, sau khi mọi thứ êm xuôi, ta sẽ chuyển con sang một ngôi trường khác danh giá hơn.”
Đại Huy không chấp nhận việc này, vội phản bác:
“Không phải chứ, ba thừa biết trường này thuộc những trường tệ nhất ở cái vùng này.
Không còn trường nào khác sao mà lại cho con vào cái trường này.”
Bàn tay của Hoàng đại lão gia đập mạnh xuống bàn, ông đứng phắt dậy dùng gậy chĩa thẳng vào mặt thằng con khó bảo.
“Anh câm miệng lại.
Làm sao? Trường tệ hả? Tôi còn định cho anh vào cái trường tệ hơn nữa kìa.
Chỉ vì ai mà tôi phải đau đầu tiếp thay mấy bọn truyền thông bẩn kia hả? Học không chịu lo, đi a dua với mấy bọn đầu gấu, anh còn mặt mũi nào mà dám trả treo với cái thân già này? Việc của anh bây giờ là ngậm miệng lại và đi lên phòng, còn nếu không thì anh sẽ bị cấm túc không được đi đâu hết.”
Hoàng lão gia mắng một hồi rồi ngồi phịch xuống sofa, chẳng còn muốn nhìn đứa con trai lần nào nữa.
Đại Huy tức giận cũng không nói thêm lời nào, cậu chỉ có thể đứng im chịu cơn lôi đình của cha mình.
Sau đó là hậm hực bỏ lên phòng.
Hoàng lão gia tự trấn an bản thân, ông gọi vệ sĩ bên cạnh rồi ra lệnh:
“Canh trừng thằng bé cho cẩn thận, nó đi đâu thì phải báo ngay cho tôi biết chưa?”
“Đã rõ.”
*Rầm*
Đại Huy đóng mạnh của phòng, cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống đệm giường xong ngả người xuống nhìn lên trần nhà.
Càng lúc cha cậu càng quá đáng, quản thúc con trai mình chỉ vì thanh danh của gia tộc, không quan tâm tới cảm xúc cũng như ý muốn của con trai.
Thực sự danh dự quan trọng hơn tình cảm gia đình hay sao? Vậy thì Đại Huy là cái gì trong mắt cha? Một đứa con hay chỉ là công cụ để phát triển Hoàng thị?
Đại Huy lại cảm thấy khó chịu, rời khỏi giường đi ra cửa sổ để hóng mát, giảm bớt căng thẳng.
Bất ngờ ánh mắt cậu hướng tới một bóng hình đang vật vờ ở dưới cổng biệt thự.
Nhìn kĩ hơn đấy là một cô gái.
Cô ta bất ngờ nằm bệt xuống dưới đường.
Sao cô ta lại nằm ra đó? Mệt hả?
Cô ta nằm ngay phía sân sau nên khuất tầm nhìn của đám vệ sĩ.
Đại Huy không thể ra bằng đường chính nên chỉ còn cách lẻn bằng đường hầm bí mật.
Đường hầm này xuất hiện từ lúc nào cậu không rõ, nhưng nhờ nó mà cậu hay lẻn ra ngoài trốn đi chơi.
Đại Huy chui xuống rồi bò ra ngách cửa, cậu rón rén trốn trong bụi cây rồi chèo qua hàng rào mà không bị phát hiện.
Trước mặt Đại Huy là cô gái với mái tóc hất lên che đi khuôn mặt.
Cậu chậm rãi tiến tới rồi đưa tay hất tóc sang bên.
Hai mắt cậu trợn tròn khi nhìn vào khuôn mặt quen thuộc này, đây chẳng phải là cô bé hay đi theo Tư Nam đây sao?.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License